Nhà có nuôi em Hachi cún mập được 7 năm tuổi. Em ở với gia đình tớ và ông nội. Nhưng ông chuyển nhà từ ba năm trước, em thương nội lắm nên sau đó cũng chuyển theo ông cho ông ở một mình đỡ buồn.
Em đi theo ông như hình với bóng. Thấy người lạ vào nhà là quanh quẩn gầm gừ bảo vệ ông: “Cấm mấy người đụng vào ông của tui”. Em nghe lời ông nhất và cũng sợ ông nhất nữa. Trèo lên ghế ông không cho, thế là không bao giờ dám trèo; có các anh chị hay bố mẹ ‘bảo kê’ thì mới có n trèo lên. Ông không cho vào phòng thì đêm cũng nằm ngoài cửa canh cho ông ngủ. Em lại rất ngoan và hiểu chuyện. Biết chân ông đau, không đi được nhanh nên mỗi khi dắt đi dạo đều đi chậm chậm chờ ông. Thế mà vào tay các anh chị thì ôi thôi, “sen đi đâu mặc sen, tui đi đường tui”.
Em cũng thương ba mẹ nhiều lắm, riêng mẹ thì mỗi lần em gặp em lại tè mặc dù đã lớn tướng. Em cũng thương hai chị và anh trai nữa. Anh trai còn là ‘đối thủ truyền kiếp’ của em, anh cứ ghẹo em miết nên em tức lắm. Em là cún ngoan mà, em chưa từng cắn ai bao giờ, thế nào lại thành ra anh trai là người đầu tiên bị cắn và chắc sẽ còn bị dài dài 🤣.
Cuối tuần lại được bố với chị hai đón lên chơi rồi đầu tuần lại đưa về cho nội chăm. Thế là tuần nào cũng được đi công tác, ngồi trên xe chạy tới chạy lui tí tởn thấy thương. Nhưng dạo này dịch nên cũng ngại chở đi chở về, mấy tuần không gặp nhớ em nhiều.